Buông xả không có nghĩa là từ bỏ – mà là biết yêu thương không ràng buộc
28/09/2025 - 00:21
Lượt xem: 28 lượt
Khi nhắc đến đạo Phật, rất nhiều người nghĩ rằng: “Phải buông hết, bỏ hết, xa lánh mọi tiện nghi vật chất thì mới có thể an lạc.” Rất nhiều người cho rằng Đức Phật dạy từ bỏ mọi thứ, xa lìa thế gian, không được ham muốn hay tận hưởng.

Nhưng sự thật không phải vậy.
Đức Phật chưa từng nói: “Hãy từ bỏ tất cả mọi thứ rồi bạn sẽ hạnh phúc.” Ngài chỉ dạy: Hãy buông bỏ ái dục – cái tâm muốn chiếm giữ, muốn níu kéo, muốn mọi thứ mãi mãi là của ta.
Buông bỏ không phải là vứt bỏ
Chúng ta thường nhầm lẫn giữa buông xả và vứt bỏ. Nghĩ rằng để hết dính mắc, ta phải vứt bỏ mọi thứ: tiền bạc, danh vọng, tình yêu, nhà cửa, tiện nghi…
Nhưng sự thật là: chúng ta vẫn cần những thứ đó để sống.
Ngay cả khi bạn đứng yên, cơ thể bạn vẫn chạm vào đất, vào không khí, vào quần áo. Bạn không thể sống mà không “dính” vào điều gì – bởi vì thân này vốn là một phần của thế giới vật chất.
Vấn đề không nằm ở vật bên ngoài – mà nằm ở tâm bên trong.
Bạn vẫn có thể sống giữa mọi tiện nghi, vẫn có thể yêu thương, vẫn có thể tận hưởng… nhưng không bị lệ thuộc vào chúng, không xem chúng là thật chắc trường tồn, không coi chúng là “của tôi, là tôi”.
Sự khác biệt giữa tận hưởng và ái dục
Có một đoạn lời Phật dạy rất sâu sắc:
“Những vật đẹp đẽ trên đời vẫn là những vật đẹp đẽ.
Nhưng người trí thì không ôm giữ ái dục đối với chúng.”
Cái đẹp không phải là điều tội lỗi. Vấn đề là ở chỗ chúng ta muốn giữ cái đẹp đó mãi mãi, không muốn nó thay đổi, không muốn nó rời khỏi ta. Đó mới là nguồn gốc của khổ đau.
Bạn chỉ thật sự tận hưởng được cái đẹp khi bạn không cố giữ lấy nó cho riêng mình.
Một vị thầy chia sẻ: có lần, khi đi bộ lên một ngọn núi ở Sri Lanka, ông nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp – toàn bộ vùng núi phủ sương mờ ảo, đẹp như tranh. Ông muốn lưu giữ khoảnh khắc ấy, liền lục tìm máy ảnh. Nhưng chỉ vài phút sau, sương mù dày đặc che phủ hết tất cả.
Chỉ vì mải “giữ lại” cái đẹp ấy, ông đánh mất chính khoảnh khắc sống trọn vẹn trong vẻ đẹp đó.
Khi ta cố nắm bắt một điều gì – cũng giống như khi ta đang sống mà chỉ lo chụp ảnh, mà quên ngắm nhìn bằng trái tim.
Một câu chuyện khác kể rằng:
Một cậu bé tìm thấy một chú thỏ nhỏ xinh xắn trên đường. Cậu bé yêu thích nó đến mức ôm nó thật chặt vào lòng. Nhưng vì ôm quá chặt, chú thỏ – mỏng manh và yếu ớt – đã không còn thở nữa.
Tình yêu không sai. Nhưng yêu đến mức muốn giữ chặt, không để đối tượng được thở – thì tình yêu đó trở thành gánh nặng, trở thành nguyên nhân của mất mát.

Buông xả là để cho mọi thứ được là chính nó
Thế giới này luôn thay đổi. Mọi thứ đến rồi đi.
Buông xả không phải là ghét bỏ. Buông xả là biết yêu mà không trói buộc. Là biết trân trọng mà không cố kiểm soát.
Là để cho bông hoa được nở và tàn theo nhịp điệu của riêng nó. Là để cho người mình yêu được tự do sống đúng với trái tim họ. Là để cho bản thân mình không còn bị hành hạ bởi nỗi sợ mất mát nữa.
Chỉ khi buông xả, bạn mới thật sự tận hưởng
Khi bạn không còn mong giữ mãi một điều gì, bạn sẽ bắt đầu nhìn rõ vẻ đẹp của nó – đúng như nó đang là, không thêm bớt.
Bạn không còn muốn ép ai đó phải yêu mình mãi mãi – nên mỗi khoảnh khắc bên họ đều trở nên quý giá.
Bạn không còn muốn những chuyến đi hoàn hảo – nên bạn cười được ngay cả khi trời mưa.
Bạn không còn muốn mọi thứ đi theo ý mình – nên bạn bình an giữa muôn vàn thay đổi.
Buông xả là chìa khóa của tự do nội tâm – không phải bằng cách tách rời thế giới, mà là sống trọn vẹn trong thế giới này, với trái tim không còn ràng buộc.
Vậy bạn có đang giữ chặt điều gì đến mức không còn thấy nó đẹp nữa?
Có lẽ, đã đến lúc nới tay ra một chút – để cho tình yêu, hạnh phúc và tự do cùng nở hoa.

(Theo Buddhism)

Nhưng sự thật không phải vậy.
Đức Phật chưa từng nói: “Hãy từ bỏ tất cả mọi thứ rồi bạn sẽ hạnh phúc.” Ngài chỉ dạy: Hãy buông bỏ ái dục – cái tâm muốn chiếm giữ, muốn níu kéo, muốn mọi thứ mãi mãi là của ta.
Buông bỏ không phải là vứt bỏ
Chúng ta thường nhầm lẫn giữa buông xả và vứt bỏ. Nghĩ rằng để hết dính mắc, ta phải vứt bỏ mọi thứ: tiền bạc, danh vọng, tình yêu, nhà cửa, tiện nghi…
Nhưng sự thật là: chúng ta vẫn cần những thứ đó để sống.
Ngay cả khi bạn đứng yên, cơ thể bạn vẫn chạm vào đất, vào không khí, vào quần áo. Bạn không thể sống mà không “dính” vào điều gì – bởi vì thân này vốn là một phần của thế giới vật chất.
Vấn đề không nằm ở vật bên ngoài – mà nằm ở tâm bên trong.
Bạn vẫn có thể sống giữa mọi tiện nghi, vẫn có thể yêu thương, vẫn có thể tận hưởng… nhưng không bị lệ thuộc vào chúng, không xem chúng là thật chắc trường tồn, không coi chúng là “của tôi, là tôi”.
Sự khác biệt giữa tận hưởng và ái dục
Có một đoạn lời Phật dạy rất sâu sắc:
“Những vật đẹp đẽ trên đời vẫn là những vật đẹp đẽ.
Nhưng người trí thì không ôm giữ ái dục đối với chúng.”
Cái đẹp không phải là điều tội lỗi. Vấn đề là ở chỗ chúng ta muốn giữ cái đẹp đó mãi mãi, không muốn nó thay đổi, không muốn nó rời khỏi ta. Đó mới là nguồn gốc của khổ đau.
Bạn chỉ thật sự tận hưởng được cái đẹp khi bạn không cố giữ lấy nó cho riêng mình.
Một vị thầy chia sẻ: có lần, khi đi bộ lên một ngọn núi ở Sri Lanka, ông nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp – toàn bộ vùng núi phủ sương mờ ảo, đẹp như tranh. Ông muốn lưu giữ khoảnh khắc ấy, liền lục tìm máy ảnh. Nhưng chỉ vài phút sau, sương mù dày đặc che phủ hết tất cả.
Chỉ vì mải “giữ lại” cái đẹp ấy, ông đánh mất chính khoảnh khắc sống trọn vẹn trong vẻ đẹp đó.
Khi ta cố nắm bắt một điều gì – cũng giống như khi ta đang sống mà chỉ lo chụp ảnh, mà quên ngắm nhìn bằng trái tim.
Một câu chuyện khác kể rằng:
Một cậu bé tìm thấy một chú thỏ nhỏ xinh xắn trên đường. Cậu bé yêu thích nó đến mức ôm nó thật chặt vào lòng. Nhưng vì ôm quá chặt, chú thỏ – mỏng manh và yếu ớt – đã không còn thở nữa.
Tình yêu không sai. Nhưng yêu đến mức muốn giữ chặt, không để đối tượng được thở – thì tình yêu đó trở thành gánh nặng, trở thành nguyên nhân của mất mát.

Buông xả là để cho mọi thứ được là chính nó
Thế giới này luôn thay đổi. Mọi thứ đến rồi đi.
Buông xả không phải là ghét bỏ. Buông xả là biết yêu mà không trói buộc. Là biết trân trọng mà không cố kiểm soát.
Là để cho bông hoa được nở và tàn theo nhịp điệu của riêng nó. Là để cho người mình yêu được tự do sống đúng với trái tim họ. Là để cho bản thân mình không còn bị hành hạ bởi nỗi sợ mất mát nữa.
Chỉ khi buông xả, bạn mới thật sự tận hưởng
Khi bạn không còn mong giữ mãi một điều gì, bạn sẽ bắt đầu nhìn rõ vẻ đẹp của nó – đúng như nó đang là, không thêm bớt.
Bạn không còn muốn ép ai đó phải yêu mình mãi mãi – nên mỗi khoảnh khắc bên họ đều trở nên quý giá.
Bạn không còn muốn những chuyến đi hoàn hảo – nên bạn cười được ngay cả khi trời mưa.
Bạn không còn muốn mọi thứ đi theo ý mình – nên bạn bình an giữa muôn vàn thay đổi.
Buông xả là chìa khóa của tự do nội tâm – không phải bằng cách tách rời thế giới, mà là sống trọn vẹn trong thế giới này, với trái tim không còn ràng buộc.
Vậy bạn có đang giữ chặt điều gì đến mức không còn thấy nó đẹp nữa?
Có lẽ, đã đến lúc nới tay ra một chút – để cho tình yêu, hạnh phúc và tự do cùng nở hoa.

(Theo Buddhism)
- 28 lượt






