BÍ MẬT CỦA BẬC THẦY CUNG THỦ VÀ VỰC THẲM TRONG TÂM
07/12/2025 - 09:24
Lượt xem: 3 lượt
Thuở ấy, danh tiếng của một vị cung thủ bậc thầy vang vọng khắp vùng. Mũi tên của ông một khi đã rời dây là không bao giờ lạc đích. Người trẻ từ khắp nơi nườm nượp kéo về xin thọ giáo, ai cũng khao khát nắm được kỹ thuật bí truyền để đạt đến cảnh giới "bách phát bách trúng".
Một ngày nọ, chàng trai trẻ với phong thái đầy tự tin đến trước mặt ông: "Thưa thầy, xin hãy dạy con bí quyết để mũi tên không bao giờ sai lệch."
Vị thầy chỉ mỉm cười, ánh mắt thâm trầm: "Sáng mai, khi bình minh vừa ló rạng, hãy lên đỉnh núi gặp ta."
Hôm sau, chàng trai hăm hở leo lên vách đá cheo leo. Nhưng chờ đón anh không phải là sân tập bằng phẳng, cũng chẳng có bia ngắm nào. Trước mắt anh chỉ là một vực sâu hun hút, mây mù bao phủ.

Thầy ra hiệu cho anh bước tới sát mép vực. Gió núi rít gào, quất mạnh vào mặt. Đá vụn dưới chân lăn xuống, mất hút vào khoảng không vô định.
Vị thầy ung dung đứng ngay mép vực chênh vênh, chân tựa bàn thạch, giương cung và thả một mũi tên nhẹ tựa lông hồng. Tiếng dây cung bật lên trong gió, dứt khoát và tĩnh lặng. Ông quay sang: "Giờ đến lượt con."
Chàng trai tiến lên một bước. Nhìn xuống vực thẳm, đầu gối anh bỗng run rẩy không kiểm soát. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Bàn tay vốn quen cầm cung nay ướt đẫm mồ hôi, không sao giữ nổi sự thăng bằng.
Anh vội lùi lại, mặt tái mét: "Thưa Thầy… con không thể. Con sợ ngã."

Vị thầy nhìn anh, giọng trầm ấm nhưng uy lực: "Đó chính là bí mật."
Ông tiếp lời, từng chữ thấm vào tâm can người học trò: "Ta không hơn con về kỹ thuật. Ta chỉ khác con ở một điều: Tâm thế. Khi ta bắn, không còn 'ta' bắn. Chỉ có cung, mũi tên và mục tiêu hợp nhất làm một. Không có nỗi sợ rơi xuống. Không có tham vọng phải thành công. Không có lo lắng người đời phán xét. Không có cái 'Tôi' đứng chắn giữa đường đi của mũi tên."
Chàng trai cúi đầu, bừng tỉnh ngộ. Hóa ra, chính nỗi sợ rơi xuống vực đã làm anh phân tâm. Chính cái tôi muốn chứng tỏ đã khiến tay anh run rẩy. Chính áp lực "phải trúng đích" đã tước đi khả năng trúng đích của anh.
Kẻ thù lớn nhất không phải là vực sâu trước mắt, mà là sự chia rẽ trong nội tâm.

Vị thầy kết luận: "Khi con làm bất cứ việc gì bằng một nửa trái tim, nửa còn lại sẽ luôn chực chờ kéo con xuống vực thẳm của sự hoài nghi. Nhưng khi con làm bằng sự trọn vẹn của toàn bộ sinh mệnh, con không thể thất bại."
Trong Thiền, trạng thái ấy gọi là "Vô tâm" (Mushin) – sự sáng suốt không gợn bóng cái tôi, nơi hành động tuôn chảy tự nhiên như nước. Các vận động viên gọi đó là "Flow" (Dòng chảy). Người nghệ sĩ gọi là "Thăng hoa". Còn chúng ta – giữa cuộc đời bộn bề – gọi đó là "Sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc".
Đức Phật từng dạy: "Cũng như tảng đá kiên cố không lay chuyển bởi gió, người trí không lay động giữa khen chê."
Bởi người trí sở hữu một phẩm chất mà chàng trai trẻ vừa học được bên bờ vực thẳm: Sự hiện diện trọn vẹn, nơi cái tôi tan biến để trải nghiệm thực tại thuần khiết.

(Ngọc Bội)
Một ngày nọ, chàng trai trẻ với phong thái đầy tự tin đến trước mặt ông: "Thưa thầy, xin hãy dạy con bí quyết để mũi tên không bao giờ sai lệch."
Vị thầy chỉ mỉm cười, ánh mắt thâm trầm: "Sáng mai, khi bình minh vừa ló rạng, hãy lên đỉnh núi gặp ta."
Hôm sau, chàng trai hăm hở leo lên vách đá cheo leo. Nhưng chờ đón anh không phải là sân tập bằng phẳng, cũng chẳng có bia ngắm nào. Trước mắt anh chỉ là một vực sâu hun hút, mây mù bao phủ.

Thầy ra hiệu cho anh bước tới sát mép vực. Gió núi rít gào, quất mạnh vào mặt. Đá vụn dưới chân lăn xuống, mất hút vào khoảng không vô định.
Vị thầy ung dung đứng ngay mép vực chênh vênh, chân tựa bàn thạch, giương cung và thả một mũi tên nhẹ tựa lông hồng. Tiếng dây cung bật lên trong gió, dứt khoát và tĩnh lặng. Ông quay sang: "Giờ đến lượt con."
Chàng trai tiến lên một bước. Nhìn xuống vực thẳm, đầu gối anh bỗng run rẩy không kiểm soát. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Bàn tay vốn quen cầm cung nay ướt đẫm mồ hôi, không sao giữ nổi sự thăng bằng.
Anh vội lùi lại, mặt tái mét: "Thưa Thầy… con không thể. Con sợ ngã."

Vị thầy nhìn anh, giọng trầm ấm nhưng uy lực: "Đó chính là bí mật."
Ông tiếp lời, từng chữ thấm vào tâm can người học trò: "Ta không hơn con về kỹ thuật. Ta chỉ khác con ở một điều: Tâm thế. Khi ta bắn, không còn 'ta' bắn. Chỉ có cung, mũi tên và mục tiêu hợp nhất làm một. Không có nỗi sợ rơi xuống. Không có tham vọng phải thành công. Không có lo lắng người đời phán xét. Không có cái 'Tôi' đứng chắn giữa đường đi của mũi tên."
Chàng trai cúi đầu, bừng tỉnh ngộ. Hóa ra, chính nỗi sợ rơi xuống vực đã làm anh phân tâm. Chính cái tôi muốn chứng tỏ đã khiến tay anh run rẩy. Chính áp lực "phải trúng đích" đã tước đi khả năng trúng đích của anh.
Kẻ thù lớn nhất không phải là vực sâu trước mắt, mà là sự chia rẽ trong nội tâm.

Vị thầy kết luận: "Khi con làm bất cứ việc gì bằng một nửa trái tim, nửa còn lại sẽ luôn chực chờ kéo con xuống vực thẳm của sự hoài nghi. Nhưng khi con làm bằng sự trọn vẹn của toàn bộ sinh mệnh, con không thể thất bại."
Trong Thiền, trạng thái ấy gọi là "Vô tâm" (Mushin) – sự sáng suốt không gợn bóng cái tôi, nơi hành động tuôn chảy tự nhiên như nước. Các vận động viên gọi đó là "Flow" (Dòng chảy). Người nghệ sĩ gọi là "Thăng hoa". Còn chúng ta – giữa cuộc đời bộn bề – gọi đó là "Sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc".
Đức Phật từng dạy: "Cũng như tảng đá kiên cố không lay chuyển bởi gió, người trí không lay động giữa khen chê."
Bởi người trí sở hữu một phẩm chất mà chàng trai trẻ vừa học được bên bờ vực thẳm: Sự hiện diện trọn vẹn, nơi cái tôi tan biến để trải nghiệm thực tại thuần khiết.

(Ngọc Bội)
- 3 lượt






