Cuộc đời như trái bóng
27/09/2023 - 09:40
Lượt xem: 113 lượt
Có người nói: "Cuộc đời như giấc mộng", có người xem "Cuộc đời như một vở kịch, một canh bạc", lại có người ví "Cuộc đời như hạt sương"; cũng có người nói: "Đời là bể khổ", đời người như "khách qua đường", cuộc đời như "mây trôi"!
Thật ra, đời người là "vô thường", "vô ngã"; đời người là biết bao mưa nắng, sinh không mang đến, tử không mang đi. Hết một đời người, nếu như không để lại chút công, đức, ngôn; để lại chút gì có ý nghĩa, thì đúng là "đến tay không và đi tay không"!
Có thể ví Cuộc Đời với cái gì? Tôi thấy "Đời người như trái bóng vậy"!
Từ lúc thơ ấu, đi học, rồi phấn đấu lập nghiệp, cho đến khi lập gia đình, chúng ta phải nương tựa vào cha mẹ, khi ấy trong mắt các con, cha mẹ giống như quả "bóng rổ". Bởi vì, bạn hãy xem, khi chơi bóng rổ, có phải người chơi tranh nhau giành bóng, ai cũng nói đó là ‘quả bóng của tôi’?
Nhưng trớ trêu thay, khi tuổi tác cha mẹ ngày càng nhiều thêm, sức khoẻ sa sút, con cái bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm hiếu dưỡng cha mẹ, anh thứ nói đây là trách nhiệm của anh cả, anh cả nói em út phải phụng dưỡng, em út cho rằng nên phân chia trách nhiệm, thế là dưới sự sắp xếp của con cái, cha mẹ đành ở với đứa này 1 tháng, ở với đứa kia 2 tháng, lúc này cha mẹ đáng thương giống như quả ‘bóng chuyền’, bị các con chuyền đi chuyền lại. Rồi nữa, đến khi cha mẹ già yếu, họ bị coi như quả "bóng đá", con cái bận công việc, bận kiếm tiền, bận lo cho gia đình mình, thấy cha mẹ tuổi cao sức yếu là gánh nặng, chỉ hiềm nỗi không thể thuận chân đá đi mà thôi.
Thật ra, để cha mẹ không trở thành quả "bóng chuyền", "bóng đá", chỉ cần bản thân họ có đạo đức, có trí tuệ, có một khoản tiết kiệm dự phòng, bởi lúc đó cha mẹ sẽ giống như "quả tạ", dù muốn ném đi cũng không ném xa được, thậm chí con cái còn xem cha mẹ như quả "bóng bầu dục", ôm thật chặt, nhất định không thả ra!
Cuộc đời "giống như cái gì"? Nếu tâm bạn như Bồ tát, tự nhiên mọi người sẽ kính ngưỡng bạn; nếu bạn tự biến mình thành ma quỷ, đương nhiên mọi người sẽ xa lánh bạn.
Vì thế, chúng ta có thể trù tính cuộc đời mình như "mặt đất" - nâng đỡ vạn vật, hay như "bầu trời" - chở che mọi sinh linh, như "đất" - cho con người trồng cấy, hoặc là "kho tri thức" - để mọi người dùng không hết.
Khi đó, chẳng phải đời người cũng giống như cơn gió mùa xuân, ánh nắng ngày đông hay sao?
(HT Tinh Vân)
Thật ra, đời người là "vô thường", "vô ngã"; đời người là biết bao mưa nắng, sinh không mang đến, tử không mang đi. Hết một đời người, nếu như không để lại chút công, đức, ngôn; để lại chút gì có ý nghĩa, thì đúng là "đến tay không và đi tay không"!
Có thể ví Cuộc Đời với cái gì? Tôi thấy "Đời người như trái bóng vậy"!
Từ lúc thơ ấu, đi học, rồi phấn đấu lập nghiệp, cho đến khi lập gia đình, chúng ta phải nương tựa vào cha mẹ, khi ấy trong mắt các con, cha mẹ giống như quả "bóng rổ". Bởi vì, bạn hãy xem, khi chơi bóng rổ, có phải người chơi tranh nhau giành bóng, ai cũng nói đó là ‘quả bóng của tôi’?
Nhưng trớ trêu thay, khi tuổi tác cha mẹ ngày càng nhiều thêm, sức khoẻ sa sút, con cái bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm hiếu dưỡng cha mẹ, anh thứ nói đây là trách nhiệm của anh cả, anh cả nói em út phải phụng dưỡng, em út cho rằng nên phân chia trách nhiệm, thế là dưới sự sắp xếp của con cái, cha mẹ đành ở với đứa này 1 tháng, ở với đứa kia 2 tháng, lúc này cha mẹ đáng thương giống như quả ‘bóng chuyền’, bị các con chuyền đi chuyền lại. Rồi nữa, đến khi cha mẹ già yếu, họ bị coi như quả "bóng đá", con cái bận công việc, bận kiếm tiền, bận lo cho gia đình mình, thấy cha mẹ tuổi cao sức yếu là gánh nặng, chỉ hiềm nỗi không thể thuận chân đá đi mà thôi.
Thật ra, để cha mẹ không trở thành quả "bóng chuyền", "bóng đá", chỉ cần bản thân họ có đạo đức, có trí tuệ, có một khoản tiết kiệm dự phòng, bởi lúc đó cha mẹ sẽ giống như "quả tạ", dù muốn ném đi cũng không ném xa được, thậm chí con cái còn xem cha mẹ như quả "bóng bầu dục", ôm thật chặt, nhất định không thả ra!
Cuộc đời "giống như cái gì"? Nếu tâm bạn như Bồ tát, tự nhiên mọi người sẽ kính ngưỡng bạn; nếu bạn tự biến mình thành ma quỷ, đương nhiên mọi người sẽ xa lánh bạn.
Vì thế, chúng ta có thể trù tính cuộc đời mình như "mặt đất" - nâng đỡ vạn vật, hay như "bầu trời" - chở che mọi sinh linh, như "đất" - cho con người trồng cấy, hoặc là "kho tri thức" - để mọi người dùng không hết.
Khi đó, chẳng phải đời người cũng giống như cơn gió mùa xuân, ánh nắng ngày đông hay sao?
(HT Tinh Vân)
- 113 lượt