VÒNG TRÒN BÙN LẦY VÀ NGÔI CHÙA DÁT VÀNG
10/12/2025 - 11:06
Lượt xem: 13 lượt
Con đường quê mùa mưa dầm dề, đất thịt nhão nhoét biến thành thứ bùn quánh dính chặt lấy từng bước chân.

Nhóm thiền sinh vừa lê bước vừa thở dài ngao ngán, tâm trí chỉ mong sớm thoát khỏi sự bẩn thỉu này. Ngược lại, vị thầy già vẫn bước điềm nhiên, tà áo nâu sẫm lấm lem, nhưng phong thái nhẹ nhàng như đang dạo bước giữa vườn hoa đầy nắng.
Bất chợt, một ngôi chùa nguy nga hiện ra trên đồi cao. Ai nấy đều phấn khởi, quên ngay cái mệt nhọc. Bước qua cổng tam quan, họ choáng ngợp trước không gian tráng lệ: những pho tượng vàng rực rỡ dưới ánh nến, bậc thềm đá hoa cương sáng bóng, khói trầm hương thơm ngát quyện cùng tiếng chuông chùa vang vọng.
Một đệ tử không kìm được lòng ngưỡng mộ, thốt lên: “Thưa Thầy, nơi thanh tịnh và trang nghiêm dường này… hẳn mới là môi trường đích thực để tu tập và giác ngộ, phải không ạ?”

Thầy không trả lời ngay. Ông lặng lẽ quay người, bước xuống đồi, trở lại đúng đoạn đường lầy lội nhất mà cả nhóm vừa cố sức vượt qua.
Tại một vũng bùn đen đặc và nhơ nhuốc, thầy chậm rãi ngồi xuống. Ông đưa bàn tay gầy guộc nhúng thẳng vào thứ đất nhão, rồi từ tốn vẽ một vòng tròn hoàn hảo ngay trên mặt bùn.
Thầy ngước nhìn các đệ tử đang ngơ ngác, nói chỉ một câu: “Sự thật… nằm trọn ở đây.”
Ban đầu, họ sững sờ. Một vòng tròn vẽ vội bằng bùn bẩn thì có ý nghĩa gì so với ngôi chùa dát vàng lộng lẫy khi nãy?

Nhưng rồi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của thầy, nhìn vào vòng tròn tĩnh lặng giữa vũng lầy, tâm họ bỗng khựng lại.
Họ chợt nhận ra bài học giản dị nhưng chấn động mà bậc Thầy muốn gửi gắm: Giác ngộ không nằm ở nơi tráng lệ xa xôi, mà nằm ngay trong chính thực tại đang diễn ra ở đây và bây giờ.
Chúng ta thường chạy trốn bùn nhơ để tìm về nơi sạch sẽ. Nhưng bùn không tự mình là xấu, chùa cũng không tự mình là đẹp. Tất cả chỉ là sự dán nhãn của một tâm trí còn phân biệt. Khi tâm ta tĩnh lặng như vòng tròn kia, thì bùn hay vàng cũng đều chứa đựng bản chất tối hậu của vạn pháp.
Kẻ muốn tìm sự thật chỉ trong cái đẹp, rốt cuộc suốt đời đuổi theo ảo ảnh. Người dám nhìn thẳng vào những điều “không hoàn hảo” với đôi mắt tỉnh thức, mới chạm được vào chân lý.
Cũng vậy, những cảm xúc lộn xộn, những ngày mệt mỏi, những thất bại mà ta muốn chôn vùi… tất cả đều là "bùn", nhưng ta quên rằng, sen thanh khiết chỉ nở ra từ chính nơi bùn nhơ ấy. Nếu ta chấp nhận cúi xuống, nhìn sâu vào chúng mà không né tránh, chúng sẽ không cản đường ta. Ngược lại, chúng chính là người thầy dạy ta về bản thân mình.
Như Đức Phật từng dạy: “Nếu không thấy chân lý ngay nơi mình đang đứng, thì tìm đâu cũng không gặp.”

(Ngọc Bội tổng hợp)

Nhóm thiền sinh vừa lê bước vừa thở dài ngao ngán, tâm trí chỉ mong sớm thoát khỏi sự bẩn thỉu này. Ngược lại, vị thầy già vẫn bước điềm nhiên, tà áo nâu sẫm lấm lem, nhưng phong thái nhẹ nhàng như đang dạo bước giữa vườn hoa đầy nắng.
Bất chợt, một ngôi chùa nguy nga hiện ra trên đồi cao. Ai nấy đều phấn khởi, quên ngay cái mệt nhọc. Bước qua cổng tam quan, họ choáng ngợp trước không gian tráng lệ: những pho tượng vàng rực rỡ dưới ánh nến, bậc thềm đá hoa cương sáng bóng, khói trầm hương thơm ngát quyện cùng tiếng chuông chùa vang vọng.
Một đệ tử không kìm được lòng ngưỡng mộ, thốt lên: “Thưa Thầy, nơi thanh tịnh và trang nghiêm dường này… hẳn mới là môi trường đích thực để tu tập và giác ngộ, phải không ạ?”

Thầy không trả lời ngay. Ông lặng lẽ quay người, bước xuống đồi, trở lại đúng đoạn đường lầy lội nhất mà cả nhóm vừa cố sức vượt qua.
Tại một vũng bùn đen đặc và nhơ nhuốc, thầy chậm rãi ngồi xuống. Ông đưa bàn tay gầy guộc nhúng thẳng vào thứ đất nhão, rồi từ tốn vẽ một vòng tròn hoàn hảo ngay trên mặt bùn.
Thầy ngước nhìn các đệ tử đang ngơ ngác, nói chỉ một câu: “Sự thật… nằm trọn ở đây.”
Ban đầu, họ sững sờ. Một vòng tròn vẽ vội bằng bùn bẩn thì có ý nghĩa gì so với ngôi chùa dát vàng lộng lẫy khi nãy?

Nhưng rồi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của thầy, nhìn vào vòng tròn tĩnh lặng giữa vũng lầy, tâm họ bỗng khựng lại.
Họ chợt nhận ra bài học giản dị nhưng chấn động mà bậc Thầy muốn gửi gắm: Giác ngộ không nằm ở nơi tráng lệ xa xôi, mà nằm ngay trong chính thực tại đang diễn ra ở đây và bây giờ.
Chúng ta thường chạy trốn bùn nhơ để tìm về nơi sạch sẽ. Nhưng bùn không tự mình là xấu, chùa cũng không tự mình là đẹp. Tất cả chỉ là sự dán nhãn của một tâm trí còn phân biệt. Khi tâm ta tĩnh lặng như vòng tròn kia, thì bùn hay vàng cũng đều chứa đựng bản chất tối hậu của vạn pháp.
Kẻ muốn tìm sự thật chỉ trong cái đẹp, rốt cuộc suốt đời đuổi theo ảo ảnh. Người dám nhìn thẳng vào những điều “không hoàn hảo” với đôi mắt tỉnh thức, mới chạm được vào chân lý.
Cũng vậy, những cảm xúc lộn xộn, những ngày mệt mỏi, những thất bại mà ta muốn chôn vùi… tất cả đều là "bùn", nhưng ta quên rằng, sen thanh khiết chỉ nở ra từ chính nơi bùn nhơ ấy. Nếu ta chấp nhận cúi xuống, nhìn sâu vào chúng mà không né tránh, chúng sẽ không cản đường ta. Ngược lại, chúng chính là người thầy dạy ta về bản thân mình.
Như Đức Phật từng dạy: “Nếu không thấy chân lý ngay nơi mình đang đứng, thì tìm đâu cũng không gặp.”

(Ngọc Bội tổng hợp)
- 13 lượt






